The 3rd G: Câu lạc bộ bóng rổ Seirin gặp khủng hoảng lớn rồi?
Part 2:
Bước đầu tiên cho việc tìm kiếm là tới Hội đồng học sinh để đưa ra một yêu cầu tìm kiếm cái ví nhưng có vẻ như không có kết quả tốt đẹp gì.
“ Ví của Kiyoshi không có ở đó. Nhưng dù sao, những người ở Hội đồng học sinh đã cho biết, chẳng có một ai nhặt phải ví của cậu vào ngày hôm qua cả. Kể cả ngày hôm nay. “
Quay trở lại phòng thể dục từ phòng Hội đồng học sinh, Kogaine Shinji vui vẻ thông báo lại. Hyuuga và những người khác cũng đang đợi ở phòng tập thể dục.
“ … Vậy, việc tìm kiếm cái ví ấy đành chuyển sang giai đoạn hai vậy. “
Kuroko cúi đầu xuống để nhìn vào cái bảng ghi chép trên tay của mình.
“ Cái gì vậy? “
Kagami Taiga với cái nhìn mệt mỏi khi nhìn vào mảnh giấy hồ sơ của tấm bảng ghi chép. Nó chứa một danh sách về thời gian và địa điểm.
“ Nó ghi chép tất cả những gì mà Kiyoshi – senpai đã làm toàn bộ trong ngày hôm nay. Chúng ta cần phải lần theo danh sách này và tiến hành tìm kiếm nó. “
” Lần theo… Chúng ta cần phải tìm kiếm tất cả trong cái đống đó sao !? “
“ Ừm. “
Kuroko liền gật đầu xác nhận. Kagami, cả người đông cứng.
“ Vậy giờ, chúng ta mau chia thành nhiều nhóm đi. Như vậy việc tìm kiếm sẽ nhanh hơn. “
Izuki Shun đề nghị. Tuy nhiên, Hyuuga lắc đầu phản đối.
“ Không, tất cả mọi người sẽ cùng tìm kiếm ở cùng một nơi sẽ tốt hơn. Mà hành xử của Kiyoshi lại quá kì quặc, nếu chỉ có một vài người thì sẽ tìm không xong đâu! “
“ Tôi vẫn cảm thấy mình bình thường mà. “
Kiyoshi lền đưa ra một nụ cười ngốc nghếch, không hề có một sự bối rối trên khuôn mặt của mình.
Thấy biểu hiện ngốc nghếch của cậu ta, các thành viến khác trong nhóm đều cảm thấy có sự rùng mình nhẹ.
Cái tên mà Hyuuga gọi là kẻ kì quặc, Kiyoshi. Nếu họ phải theo dõi các hoạt động cả ngày của anh ta…
“ … Vậy, chúng ta sẽ đi đâu trước đây? “
Kogaine lo lắng hỏi Kuroko.
“ Đầu tiên chúng ta sẽ đi đến cái ao đằng sau dãy lớp học của trường. “
“ Cái ao? Có một cái ao ở đó à? “
Kogaine kêu lên đầy ngạc nhiên. Mitobe Rinnosuke, người đã ở bên cạnh cậu ấy, cũng bối rối.
Tại thời điểm tiếp theo, Izuki lên tiếng với một vẻ mặt hoang mang.
“ Ike ni ike! “
(( 池に行け! / Hãy cùng đến cái ao nào ! ))
Cái nơi đằng sau dãy lớp học tại trường Trung học Seirin. Khi thành viên câu lạc bộ bóng rổ đến nơi, họ không thể không thốt lên về nó.
“ Đ – Đây là cái ao sao … ? “
“Nó có thể được xem là một cái ao sao… “
“Nó nên được xem là một cái ao đấy nhỉ. “
Tất nhiên, điều này là không thể khi một nơi có một cái ao như thế này.
Những gì trước mắt họ là kích thước 25 mét của một cái hồ bơi– hay một thửa ruộng.
Tuy nhiên, ngay khi nó được gọi là một thửa ruộng, những gì bên trong cái ao không phải là lúa, nhưng thay vào đó lại là cỏ dại nước.
Trước đây nó từng được sử dụng bởi câu lạc bộ làm vườn, nhưng sau khi câu lạc bộ làm vườn giải tán, nó chẳng được bất cứ ai chăm sóc. Và, cũng chẳng ai nhớ về nơi này cả.
Lờ tất cả sự ngạc nhiên của các thành viên, Kiyoshi đi đến cái ao—không, phải là thửa ruộng và cậu cúi xuống.
“Nếu các cậu nhìn kỹ, có những con cá nhỏ trong nước đấy. Phát hiện ra chúng ở một nơi như vậy và nhìn chúng cố gắng để sống sót, cậu sẽ bằng cách nào đó muốn đến và cổ vũ cho chúng.”
“Vậy, mỗi buổi sáng, cậu sẽ đến đây và cho chúng ăn à?”
“Mm, nó rất vui.”
“Đồ ngốc-!!”
Trong cơn giận dữ, Hyuuga giơ chân đá. Kiyoshi mất thăng bằng và vẫy tay theo chiều bánh xe liên tục, như thể anh đang bơi, để lấy lại thăng bằng, tuy nhiên-
Tủm.
Cuối cùng anh vẫn rơi xuống ruộng lúa.
“C-cậu làm gì thế. Woah, ướt hết rồi..”
Kiyoshi dùng hai tay chống đỡ mình trong nước, và quay lại phàn nàn – nhưng đột nhiên giữ im lặng.
“Thật sự. Mức độ cẩn thận của cậu còn thấp tới mức nào nữa thế! Đã mang theo một số tiền lớn như vậy, cậu vẫn có thể tung tăng dưới nước được cơ!? Cậu chưa bao giờ nghĩ điều gì sẽ xảy ra nếu cậu trượt té và ngã xuống!”
Khi Kiyoshi quay lại, Hyuuga đã bắt đầu phàn nàn không ngừng nghỉ trong khi tháo giày và vớ, và xắn tay áo dài đến khuỷu tay của áo phông.
“Hyuuga?”
Nhìn thấy hành động kỳ lạ của Hyuuga, Kiyoshi mở to mắt.
“Được rồi, đừng có mà đứng đực ở đó nữa, Kiyoshi! Mau tìm trong nước đi!”
Cùng với đó, Hyuuga cũng bước xuống ruộng lúa.
“Tớ hiểu rồi.. Nếu ít người quá, thì sẽ rất khó để tìm kiếm được.”
Izuki mỉm cười và cũng đi theo Hyuuga để tìm kiếm trong ao bằng chân trần. Thấy vậy, các thành viên câu lạc bộ khác cũng bắt đầu đi tìm trong ao. Hyuuga đã ra lệnh cho những cậu năm nhất tìm kiếm xung quanh cánh đồng lúa, và do đó cuộc săn lùng ví tiền bắt đầu.
“Kiyoshi này, ví của cậu có hình dạng đáng lưu ý nào không?”
Tsuchida Satoshi hỏi khi nhổ một số cỏ dại.
“Ví nylon màu xanh có hình Hanafuda. À, mặt dây chuyền Phật được mua trong chuyến đi của lớp học trung cấp rất bắt mắt.”
Nghe Kiyoshi trả lời, Tsuchida trả lời “Okay, hiểu rồi.” Bắt đầu và không ngừng tìm kiếm.
Như thế này, mọi người tìm kiếm khoảng mười lăm phút trong khi đi chân trần trong bùn.
“Ah, cái này!”
Koganei đột nhiên hét lên.
“Tìm thấy rồi sao!?”
Mọi người nhìn cậu.
Koganei vui vẻ nâng vật mà cậu ta đã tìm thấy.
“Cái này, thật hoài cổ làm sao! Nó là những cây bút chì có thể dính với nhau đấy!”
“Bây giờ không phải là lúc để hồi tưởngggggg!!”
Hyuuga cầm lấy cây bút chì và ném nó mạnh nhất có thể vào không trung.
“Bút chì của tôiiiiiiii!”
Koganei rên rỉ, và hạ thấp vai xuống.
Kiyoshi an ủi cậu:
“Đúng vậy, đừng buồn. Đừng lo lắng. Cái bút chì có thể dính với nhau vẫn có thể mua được ngày hôm nay mà.”
“Bây giờ không phải là lúc để nói về những thứ như vậy, okay!!”
Hyuuga buột miệng ngay sau đó.
Lúc này, Kuroko và những người khác đang tìm kiếm ở khu vực xung quanh đã quay lại.
“Senpai, nó không có ở khu vực rìa, bọn em đã tìm thấy và không thấy bất cứ thứ gì giống như chiếc ví cả.”
“Cậu có tìm thấy nó trong ao không?”
Nghe báo cáo của Kagami và Kuroko, Hyuuga thở dài và nói:
“Bọn anh cũng không thể tìm thấy bất cứ thứ gì ở đây. Có lẽ nó đã rớt ở một nơi khác.”
Hyuuga và những người còn lại đi ra từ cánh đồng lúa, quyết định đi đến địa điểm tiếp theo.
Cửa hàng thực phẩm.
Nhớ cái ngày vào ngày hôm nay, tất cả các thành viên câu lạc bộ đều mím môi. ((uh bạn biết emote này mà :I ))
“Kiyoshi…trong giờ nghỉ trưa, cậu có đến đây để mua bánh mì không?”
Koganei hỏi với vẻ mặt cứng nhắc. Kiyoshi vui vẻ trả lời:
“Vì tớ đã không ăn trong một thời gian dài, nên món thịt lợn cốt lết đen.. bánh mì này nọ.”
“Tại sao cậu lại bỏ tên của bánh mì thế?”
Nghe Koganei, Izuki nói: “Cậu tập trung sai hướng rồi.”
“V-với một môi trường đông đúc như thế, anh thực sự dám…mang theo ví..”
Kagami cũng không thể không cắn má mình. (( Cái emote :l )) Họ là những nhân chứng trong quá khứ và đã tự mình trải nghiệm trận chiến tàn khốc để lấy bánh mì. Không bao giờ ngờ rằng Kiyoshi thực sự dám mang theo ví tiền và thách thức đám đông đó..
Tất cả bọn họ không nói nên lời. Người phá vỡ sự im lặng là giọng điệu bình tĩnh của Kuroko.
“Nó có thể xảy ra lắm khi chen chúc như vậy và mất. Mọi người chia nhau và tìm kiếm thôi.”
“Tuy nhiên…cũng với một tình huống như vậy, nó có thể bị đánh cắp lắm.”
Kagami thẳng thắn đưa ra ý kiến của mình. Mọi người dường như đã nghĩ đến khả năng này và nhìn Kuroko, chờ đợi ý kiến của cậu.
“Vẫn nên lạc quan thì hơn.”
“Cậu chỉ đang tự an ủi bản thân thì có! “
“Phải, phải, mọi người nên chấp nhận thì hơn.”
“Cậu không có quyền phát ngôn!”
Kiyoshi, là nguyên nhân của mọi thứ, đã bị mọi người hét vào.
“Cậu có thực sự hiểu rằng tất cả những việc này là do cậu gây ra!? Nếu nó thực sự bị đánh cắp tại cửa hàng thực phẩm, thì đó là một vấn đề lớn đấy, cậu biết không hả!”
Hyuuga khiển trách. Tuy nhiên, Kiyoshi vỗ vai anh và thoải mái nói: “Được rồi được rồi, bình tĩnh một chút.”
“Có khả năng nó bị đánh cắp là rất nhỏ. Cậu có thể bình tĩnh được rồi.”
“Điều gì làm cho cậu chắc chắn như vậy?”
Thấy Kiyoshi rất tự tin, Hyuuga nhăn mặt hỏi.
“Tất nhiên là mình chắc chắn rồi. Bởi vì tớ thậm chí không có chen lấn.”
“Gì!?”
“Mặc dù tớ thực sự muốn ăn bánh mì thịt lợn đen, nhưng rồi chợt nhớ rằng tớ có một cuộc gặp với Riko.”
“Một cuộc họp với Riko..Có lẽ nào…!”
“Yup. Tại lớp học Kinh tế gia đình, tớ đã đi cùng cô ấy cho một cuộc họp nếm thử hương vị.”
“G-gììììi?”
Mọi người lại bị sốc.
“Đi cùng cô ấy cho một cuộc họp nếm hương vị? Có lẽ nào cậu đã ăn nó!?” Đây là Koganei nói.
Mitobe chạm vào trán Kiyoshi, sau đó cậu ta kiểm tra mạch đập của anh, mang một biểu cảm như thể nói: Cậu vẫn ổn chứ?
Mọi người lo lắng nhìn anh, nhưng Kiyoshi vẫn cười ngây ngô.
“Tớ ổn. Chỉ là điều kỳ lạ là sau khi ăn tớ đã có một khoảng thời gian bị mất ký ức, và khi tớ thức dậy, tớ thấy mình đang ở trong phòng phát sóng.”
Anh tình cờ tiết lộ một sự thật gây sốc.
“Mất trí nhớ!?”
“Nói thế, cậu đã đến phòng phát sóng như thế nào vậy! Cậu đã đi bộ đến đó trong khi bất tỉnh sao!?”
“Từ lớp Kinh tế gia đình đến phòng phát sóng. Nó có thể lắm bị mất khi đi đoạn đường dài như vậy.”
“Kuroko! Tại thời điểm này em không thể bình tĩnh như vậy được!”
Tuy nhiên, bất kể họ nói về những trò hề của Kiyoshi như thế nào, chiếc ví sẽ không tự xuất hiện.
Tất nhiên, họ phải tìm kiếm nó.
Cả nhóm vá lại tinh thần gần như tan vỡ của họ, và bắt đầu tìm kiếm lại.
Đầu tiên là cửa hàng thực phẩm xung quanh. Tiếp theo là lớp học Kinh tế gia đình. Cuối cùng là hành lang từ lớp học đến phòng phát sóng. Tuy nhiên, ở đó, không cần phải cân nhắc đến việc có thể tìm thấy chiếc ví, họ thậm chí còn không thể tìm ra manh mối dù nhỏ nhất.
Cuối cùng, mọi người quay trở lại nơi Kiyoshi nhận ra rằng mình đã mất ví.
“Tớ đang dọn dẹp ở đây thì nhận ra rằng chiếc ví bị mất.”
Hiện tại, không ai muốn nói một lời nào.
“Không phải chiếc chổi này rất ngắn sao? Cúi người để quét sàn với cái này là đã đau thắt lưng rồi, tớ đứng thẳng lên xoa bóp eo và đấm vài lần, và đó là lúc tớ nhận ra rằng chiếc ví ở túi quần sau của mình đã bị mất. Tớ thực sự đã có một cú sốc tại thời điểm đó!”
Tiếng nói lớn của Kiyoshi vang vọng tại sân trường Seirin.
Sau giờ học, lớp Kiyoshi nhiệt tình phụ trách dọn dẹp sân.
“Tại sao nó phải là sân trong! Nơi này quá lớn rồi!”
Hyuuga than thở.
Mặc dù đây là sân trong trường học, nhưng tại các góc cũng có một khu vực trồng lùm cây.
Chỉ cần suy nghĩ về việc tìm kiếm một cái gì đó ở đây cũng sẽ khiến ai đó cảm thấy kiệt sức.
Các thành viên câu lạc bộ bóng rổ, đã tìm kiếm kỹ lưỡng bốn nơi khác, nhìn vào khoảng sân rộng lớn và nghĩ rằng phải tìm kiếm trong bóng tối. Trước khi họ bắt đầu tìm kiếm, họ đã cảm thấy mệt mỏi về thể chất lẫn tinh thần.
Tuy nhiên, rời khỏi nhóm, chỉ một trong số họ đi về phía lùm cây.
Đó là Kuroko Tetsuya.
“Kuroko…”
Kagami gọi cậu. Kuroko nhìn chằm chằm vào chỗ lùm cây và nói:
“Chúng ta không thể bỏ cuộc.”
Dù khả năng có thấp đến đâu, họ cũng không thể bỏ cuộc. Đây là niềm tin của cậu mà cậu đã giữ vững cho đến ngày nay.
Kagami ban đầu hơi thất vọng đột nhiên cười.
“… Vậy à, mà đúng vậy nhỉ.”
Kagami vỗ nhẹ vào má mình bằng hai tay, và thúc đẩy mình lại để đi đến khu vực lùm cây.
Bị ảnh hưởng bởi cả hai, các thành viên câu lạc bộ khác cũng dần dần bắt đầu tìm kiếm tại chỗ đấy và sân trong.
“Cảm giác như làm sạch sân là vô tận vậy.”
“Ah! Houki wo hoki shiro! ((ホ ウ キ を 放弃 ろ / Nhanh chóng đặt cây chổi xuống!)) Thật là một cụm từ hay!’
“Được rồi được rồi. Đi nhanh hơn và tìm kiếm đi.”
“Thắt lưng sẽ thực sự trở nên đau nhức cho mà xem.”
Nhìn các thành viên câu lạc bộ trò chuyện trong khi tìm kiếm cùng một lúc, Kiyoshi dường như bị lay động. ((bản dịch trực tiếp là ‘Kiyoshi dường như nhìn thấy thứ gì đó chói lóa’, điều đó có thể có nghĩa là anh ta cảm động cho đến khi đôi mắt lấp lánh tôi đoán vậy orz)) Sau đó, anh nghe thấy tiếng Hyuuga gầm lên: “Đừng có lượn lẹo nữa!”
Tuy nhiên, sau khi tìm kiếm trong sân họ vẫn không thể tìm thấy ví.
Nếu họ tiếp tục tìm kiếm, họ sẽ phải trì hoãn việc tập luyện. Hyuuga quyết định trở lại nhà thi đấu trước.
“Ahhhh, nó có thể đi đâu được chứ?”
Koganei lầm bầm khi cậu nằm xuống sàn với hai tay và chân dang ra, và lăn tròn.
“Có thể là ai đó đã nhặt được ví hôm nay và mang nó đến hội đồng sinh viên vào ngày mai. Hãy để kiên nhẫn và chờ đợi xem.”
Tsuchida vỗ nhẹ vào lưng Kiyoshi: “Không phải vậy sao.”
Tuy nhiên, Kiyoshi lắc đầu.
“Đừng bận tâm. Thôi kệ đi. Từ bỏ cho rồi.”
“Gì!?”
Những lời bất ngờ ấy khiến mọi người đóng băng và nhìn Kiyoshi.
“Bỏ cuộc?…Kiyoshi, cậu có nghiêm túc không vậy?”
Tsuchida mở to mắt ngạc nhiên. Kiyoshi nhìn cậu và nở một nụ cười nhẹ.
“Nn.”
“Ý cậu là gì khi chỉ ‘nn’…”Tsuchida không nói nên lời.
Kiyoshi nhìn tất cả các thành viên, và nói:
“Các vấn đề liên quan đến ví sẽ bị coi thường thôi. Cảm ơn mọi người, vì đã giúp tôi tìm kiếm nó.’
Các thành viên câu lạc bộ trở nên bồn chồn. Họ bối rối nhìn nhau.
Để an ủi họ, hoặc có lẽ để khuyến khích họ, Kiyoshi tiếp tục:
“Tôi thực sự đã mất ví của mình. Tuy nhiên, hôm nay, việc tìm kiếm trên mạng cũng đã cho phép tôi khám phá ra một vài thứ.”
Anh dừng lại một lúc trước khi tiếp tục:
“Sự liên kết giữa chúng ta thật sự rất mạnh! Chúng ta chắc chắn sẽ có thể giành được Winter Cup!”
“Đây có phải là lúc để nói những điều như vậy đồ ngốc!!”
Bốp!
Trong tích tắc, Hyuuga đập vào đầu Kiyoshi và đứng hung hăng trước mặt Kiyoshi, người đang cúi xuống trong khi ôm đầu.
“Lắng nghe tôi! Không ai ở đây quan tâm liệu ví của cậu có bị mất hay không! Vấn đề là những gì bên trong ví! Đó là quỹ học kỳ cho câu lạc bộ của chúng ta!”
“Đúng rồi nhỉ!”
Kiyoshi bất ngờ nhìn lên.
“Giờ thì cậu mới nhớ ra à!”
Đó đã là lần thứ n Hyuuga hét vào mặt cậu.
“Được rồi, được rồi.” Izuki an ủi anh, rồi nói với khuôn mặt nghiêm túc:
“Tuy nhiên, vì tình hình đã trở nên như thế này, chúng ta cần phải suy nghĩ về việc phải làm gì nếu chiếc ví thực sự không thể tìm thấy. Một vài người trong chúng ta có thể đóng góp một ít.”
“Chúng ta thực sự cần phải suy nghĩ về nó…”
Hyuuga thở dài và nói với giọng thấp.
“Arf!”
Đột nhiên, có một con chó con sủa bên trong nhà thi đấu.
Bên ngoài cánh cửa, linh vật câu lạc bộ bóng rổ, Tetsuya Nigou, đang ngồi ở đó.
“Nigou..Ah.”
Kuroko dường như đã nhận ra điều gì đó. Cậu chạy về phía Nigou và cúi xuống cạnh nó.
Rồi cậu quay lại:
“Đây không phải là ví của Kiyoshi-senpai, có phải không?”
“Ah!!”
Kuroko đang cầm một chiếc ví màu xanh trong tay. Trên dây kéo thực sự có một mặt dây chuyền Phật treo trên đó.
“Đúng rồi! Nó có một cái đó! Nó là ví của anh!”
“Thật tuyệt!! Có phải Nigou đã nhặt nó lên không!”
Koganei bế Nigou và quay vòng vòng trong vui vẻ.
“Arf Arf!’
“Thật là tuyệt thật là tuyệt, cảm ơn mày~~~”
Anh quay nhanh hơn và nhanh hơn.
Tuy nhiên-
“Trống trơn! Không có tiền bên trong!?”
“Gì!?”
Nghe một câu nói gây sốc như vậy từ Hyuuga, Koganei mất thăng bằng và ngã xuống sàn. Để không đè bẹp Nigou, anh đã thành công trong việc giơ tay lên cao.
Hyuuga, người đã kiểm tra ví kỹ lưỡng, nuốt nước bọt.
“Nếu không có trong ví thì nó có nghĩa là…”
“Tôi nói, mấy người kia! Giờ đã quá muộn rồi, tại sao mấy cậu còn chưa bắt đầu tập luyện thế!”
Người đi vào là Aida Riko.
“Đừng có nghĩ rằng Winter Cup vẫn còn xa!”
Riko, người không biết chuyện gì đã xảy ra, đặt tay lên hông và nhìn chằm chằm vào họ.
“R-Riko…’
Hyuuga chuẩn bị tự mình giải thích với cô ấy…
“Ah, mà đúng rồi. Teppei, bây giờ có ổn không khi đưa cái này cho cậu? Những gì tớ đã nói với cậu về ngày hôm qua, quỹ câu lạc bộ học kỳ ấy.”
“…Ah?”
“Cậu có ý gì ‘ah’. Tớ đã nói với cậu ngày hôm qua. Đã nói vào ngày mai tớ sẽ cung cấp cho cậu các quỹ câu lạc bộ học kỳ để cậu lo.”
“Ah, có phải vậy không?”
Kiyoshi quay lại đối mặt với những người bạn đồng hành đặc biệt đáng tin cậy ngày hôm nay, và lặng lẽ nở một nụ cười ngớ ngẩn.
“Xin lỗi, tớ nhớ nhầm.”
Vào lúc đó, ngoài Kiyoshi, tất cả mọi người từ câu lạc bộ bóng rổ Seirin, đều nghĩ về điều tương tự.
Sau đó, không cần phải nói, Kiyoshi đã nhận được một cuộc tấn công của những tiếng gầm và nắm đấm từ mọi người.
– End The 3nd G ——
Trans Việt: Ôi mẹ ơi, dịch xong chương này, cảm giác như xong deadline ấy. =))
Thành thật xin lỗi vì tôi ủ chap này quá lâu trong Nháp 2 năm mnr. Vẫn là dịch từ từ và WIP.